"sinh nhật anh năm nay, anh ước mong điều gì?"
"Anh ước năm sau tụi mình là vợ chồng, cùng nấu bữa tối với nhau sau 1 ngày làm việc vất vả. "
Ai cứu tôi với
Dạo này em không nghĩ về anh nhiều nữa. Nhưng lúc nãy, đang ăn cơm giữa chừng em lại rớt nước mắt, em nhớ anh.
Em cứ nghĩ mình đang dần quên anh rồi, em không nhớ anh nữa. Nhưng hình như không phải, dường như em chỉ đang tự thôi miên mình.
Khi cuộc đời thảm quá, đến ngôn tình cũng không cứu được =)) 1. Một cô gái muốn tránh buổi xem mắt nên trốn vào nhà vệ sinh, kết quả là bị bồn cầu hút đi, xuyên đến thời cổ đại. Ở thời ấy, cô gặp thái tử nho nhã đạo mạo, tể tướng điềm đạm thản nhiên, hoàng đế lòng dạ thâm sâu khó lường, tứ hoàng tử ngây thơ trong sáng, vương gia hào hoa đa tình, tướng quân mạnh mẽ ngông cuồng. Sau đó… thái tử yêu tể tướng, hoàng đế yêu tướng quân, vương gia yêu tứ hoàng tử. Sau đó… sau đó thì không có chuyện gì liên quan đến cô ấy nữa. =)))) 2. Ngày xưa có một nàng tiên cá, nàng yêu hoàng tử loài người, bèn tìm đến mụ phù thủy nói: “Dù có thế nào con cũng muốn được gặp chàng.” Bà phù thủy đưa cho nàng một bình nước thần, nói: “Uống nó xong con sẽ gặp được hoàng tử, nhưng con sẽ biến thành bọt nước.” Nàng tiên cá uống xong, xung quanh liền dâng lên thật nhiều bọt nước. Nàng ngẩng đầu, trông thấy hoàng tử đang nhìn mình đầy yêu thương, nói: “Ấy, nước sôi rồi kìa, canh cá này cho thêm ít dưa chua vào cho ta.” =))))))))))) 3. Trên xe bus, Tiểu Minh trông thấy tên móc túi móc trộm ví của một người phụ nữ, bèn nảy ra một ý, nói: “Mẹ ơi, ví của mẹ bị rơi, chú này nhặt hộ mẹ.” Tên móc túi cười xấu hổ, trả lại chiếc ví. Lúc xuống xe, người phụ nữ kia lôi kéo Tiểu Minh xuống xe. Tiểu Minh vội nói: “Cô ấy không phải mẹ cháu!” Các hành khách đều cười nói: “Thằng bé này lại nghịch rồi.” Cuối cùng Tiểu Minh bị bán đi đào than. 4. Anh 18 tuổi ngang ngược phóng túng: Này, yêu anh đi. 20 tuổi ngông nghênh nhiệt tình: Đã hai năm rồi em vẫn chưa suy nghĩ xong à? 22 tuổi bình thản hào hoa: Cứ yên tâm thi nghiên cứu sinh, anh có thể nuôi em. 24 tuổi khí thế hăng hái: Anh tôn trọng lựa chọn của em, nhưng em cũng phải tin anh sẽ hết lòng ủng hộ. 26 tuổi ánh mắt dịu dàng: 8 năm, đến kháng chiến còn có kết quả rồi, em có bằng lòng bên anh không? 28 tuổi điềm đạm chín chắn: Được rồi, anh làm phù rể cho em. :’( 5. Có người đứng dưới một tòa nhà, xếp nến thành hình trái tim. Tất cả mọi người đều cổ vũ chàng trai thổ lộ. Sau đó anh ta hít sâu một hơi, bắc loa tay hô lên: “Bán nến đây! Vũ khí thần kỳ để tỏ tình đây! Bán nến đây!” 6. Trước khi thi, bạn nữ nói với bạn nam: “Nếu lần này cậu có thể thi đứng đầu lớp thì tớ sẽ làm bạn gái cậu.” Tất cả bạn học đều nghe thấy. Sau khi phát đề, mọi người yên lặng đặt bút xuống, dự định nộp giấy trắng. Bạn nam kia rưng rưng nước mắt. Cậu liếc nhìn bạn nữ đô con nặng 100 cân kia, yên lặng xé nát tờ giấy thi, bỏ vào miệng nhai… 7. Cô quen anh, một anh chàng đẹp trai, sáng láng. Hai người nhanh chóng yêu nhau. Cô vẫn luôn hỏi, anh yêu em vì cái gì? Và anh luôn trả lời, trái tim, chính là trái tim đầy nhiệt huyết của em. Lần nào nghe xong câu này cô cũng vô cùng hạnh phúc. Một ngày nọ, cô muốn trao thân cho anh. Anh đồng ý, hai người thuê phòng rồi mở một chai rượu chúc mừng. Tửu lượng của cô không tốt, say rượu mê man, còn anh nở nụ cười đắc thắng. … Hôm sau báo đăng tin phát hiện một thi thể nữ trong nhà nghỉ, trái tim đã bị lấy mất, nghi ngờ là do tổ chức buôn bán nội tạng thực hiện… 8. Trò chuyện với một cô gái trẻ 20 tuổi. Cô ấy nói đã không còn cảm giác hào hứng với cuộc sống, cho rằng cả đời này sẽ cứ như thế mà thôi, vô cùng bi quan. Tôi lập tức phê bình suy nghĩ sai lầm này. Năm 20 tuổi tôi cũng từng nghĩ thế, mãi đến sau này khi 30 tuổi mới biết được thật ra cuộc đời còn có thể thảm hơn nhiều. “Cả đời này sẽ cứ như thế” ư? Làm gì có chuyện tốt vậy! 9. Anh ôm bạn gái mới, đứng trước mặt cô nói: “Tôi có đồ chơi mới rồi, cô biến đi.” Cô khóc mắng “Đồ khốn” rồi chạy đi. Cô gái đang nép trong ngực anh nghe thấy hai chữ “đồ chơi” thì cười tát cho anh một cái, “Khó khăn lắm mới theo đuổi được anh, cuối cùng anh lại coi tôi là gì vậy?” Anh cười cợt nhả không nói gì, mãi đến khi hai cô gái đều đi xa, anh mới ôm lấy người đàn ông đứng cạnh nũng nịu nói “Cuối cùng cũng giải quyết được hai con nhỏ phiền phức đó, chúng ta có thể ở bên nhau rồi.” 10. Bị vợ đánh rách trán phải nhập viện. Bạn bè đến đều an ủi tôi, một bệnh nhân nằm giường bên cũng động viên: “Chàng trai trẻ, cậu thế này cũng còn may chán. Tháng trước có một cậu bị vợ đánh đến mức phải quấn băng toàn thân như xác ướp cơ.” Tôi nghe xong lập tức òa khóc: “Chú ơi, người tháng trước đó cũng là cháu.” :’( 11. Chiều tối qua tôi đi cầu hôn, thuê một dàn loa lớn, treo băng-rôn, rải hoa đầy quảng trường. Nhạc vang lên, bao người tụ tập lại, bạn gái đi tới thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc. Tôi cầm loa lên, quỳ một gối, đưa ra bó hoa hồng, lớn tiếng hô: “Anh yêu em. Em bằng lòng lấy anh nhé?” Bạn gái tôi quá bất ngờ nên ngẩn người không đáp. Đúng lúc đó có một bác gái đi ra, lên tiếng: “Cháu gái, mau đồng ý với cậu ấy đi. Bác thấy cậu ấy cầu hôn ở chỗ này bao nhiêu lần rồi, lần này là chân thành nhất.” =)) 12. Lần nọ làm bài kiểm tra, ngẩng đầu lên thấy trên bàn của đứa bạn bên cạnh có mấy mẩu giấy vo tròn, thỉnh thoảng cậu ta lại lén lút mở ra, nhìn rồi chép đáp án. Tôi bèn thấp giọng mắng cậu ta: “Đồ khốn, sao mày ác thế? Cho tao chép với!” Cậu ta nghe vậy, ngẩng đầu lên, cũng thấp giọng trả lời: “Chép cái đầu mày! Để yên cho bố bốc thăm!” =))))))) • Nguồn: #tieba #baidu • Dịch: Cìu / Tạ Thu Ngân
tôi tỉnh dậy. trời đã tối om. phòng tôi cũng tối om.
Hà Nội mùa này se lạnh và đầy hơi nước. chẳng hiểu sao, tôi thấy lòng buốt căm.
một cơn rùng mình chạy từ não giật lan xuống mười đầu ngón tay ngón chân khiến tôi co người lại. hai giọt nước mắt chảy ra, thấm nhanh vào gối. vòng tay khổng lồ tên là Cô Đơn choàng qua người tôi và ôm tôi thật gọn. tôi đột nhiên thấy tủi thân vô cùng. tôi cô đơn quá và trời thì tối. tôi ngủ quên 2 tiếng rồi và tôi đang đói. tôi chưa làm gì mà giờ đi trực đã đến mất rồi. tôi vùi mặt vào gối và muốn khóc oà lên. nhưng tuyệt nhiên, tôi không khóc được nữa.
tôi thấy ấm ức khủng khiếp. tôi muốn khóc cơ. khóc sẽ làm tôi thấy nhẹ nhàng hơn. tôi với tay bật nhạc lên và chờ cơn khóc tới. tám bài nhạc buồn trôi qua, tôi vẫn không khóc nổi.
tôi không biết còn điều gì buồn hơn việc muốn khóc mà không khóc được. tôi muốn giải thoát cho tôi khỏi sự nặng nề này bằng rất nhiều nước mắt. tôi thấy nhớ em đến nhói tim lên. tôi thèm vô cùng cảm giác được em ôm đầu tôi sát chặt vào lồng ngực của em. tôi muốn ngửi mùi em, nghe tiếng em thở, giọng em dịu dàng bảo không sao đâu vì em đây rồi. tôi sẽ không ấm ức nữa mà cố thở theo nhịp thở của em. nhanh rồi chậm. và tôi sẽ dần quên mất tôi đang có nỗi buồn trong lòng này.
nhưng mà. nhưng mà. em không có ở đây.
tôi không ngại gì mấy cây số xa. tôi muốn vùng dậy ngay, mặc vào người bộ quần áo trông không nhăn nhúm và xịt thêm một chút mùi thơm. tôi muốn chỉnh tóc tai rồi gương lược các kiểu. tôi muốn xỏ giày rồi nhảy lên xe qua nhà em ngay. tôi muốn được em ôm ngay. tôi thèm cảm giác được yêu thương đó lắm. đường tắc cũng không sao. tôi sẽ nóng lòng chút đỉnh. nhưng rồi kiểu gì mà chẳng tới được nhà em. kiểu gì mà chẳng được em cười toe toét với. kiểu gì mà chẳng được em ôm. kiểu gì mà chẳng được em ôm.
tôi sẵn sàng làm hết những việc đó trong một tích tắc và chờ đường tắc suốt một tiếng đồng hồ. vấn để chỉ nằm ở việc. em. không. ở. Hà. Nội. này. em. không. ở. Việt. Nam. này.
em đang xa tôi gần mười ba nghìn ki lô mét và ở một múi giờ xa lắc lơ cách tận mười hai tiếng. mười ba nghìn ki lô mét nhớ. tôi đi thế nào được đến chỗ em đây? tôi hét làm sao cho em nghe thấy giọng tôi nhỉ. tôi làm thế nào để từng tế bào trong tôi thôi gào thét lên vì chúng cần em ôm quá. tôi làm thế nào. tôi làm thế nào?
tôi không biết. tôi không khóc được. tôi thấy cô đơn. tôi phải đi làm. tôi không làm người lông bông vô trách nhiệm với cuộc sống mình được. nhưng vô trách nhiệm với cảm xúc của mình thì lại được. công việc và cảm xúc chất đống ở đó. tôi không thể chọn cách nâng niu cảm xúc của tôi. tôi buồn bực và rối ren. tôi trống rỗng và cô đơn. tôi các kiểu không thể hiểu. tôi linh ta linh tinh lung ta lung tung vẩn vơ ngớ ngẩn hâm dại.
tôi nhớ em.
Cả mấy ngay nay, mình bỗng nhiên cảm thấy nhớ Huế vô vàn
Mình nhớ Huế, nhớ những ký ức tươi đẹp, vui vẻ ở đó. Thật là hoài niệm quá, mình biết rằng dù mình đi đến đâu Huế vẫn sẽ luôn trong tim mình thôi. Hẳn mình sẽ chẳng bao giờ quên được đoạn thời gian ấy.
Khó khăn, khổ cực. Mưa nhiều, nắng cũng lớn. Trong phòng trọ nhỏ vài mét vuông, thế nhưng mình khi nào cũng tràn trề hy vọng về tương lai sáng ngời. Luôn nở nụ cười sức sống, đúng nghĩa tình cảm bù vật chất. Tuổi trẻ, thật là tốt biết bao.
Fallen Angels (1998)
Có nhiều người buồn cười thật, chẳng hạn chơi với nhau, có đứa bạn làm họa sĩ, nhạc sĩ, làm thơ, viết văn, làm thợ xăm, làm đầu bếp thì y như rằng có kiểu: “Dạo này thằng đấy bay lắm, suốt ngày thơ thẩn.” “Suốt ngày thấy vẽ vời” “Toàn hát với chẳng hò” - như kiểu đó là một cái gì đó rất đáng kinh, ở đây là nói với thái độ đáng kinh, thậm chí khinh, chứ không phải là câu trêu đùa bình thường nhé.
Vài bạn nhạy cảm, thì họ thấy rất tủi thân, phần lớn chọn co mình lại không dám “phát tiết’ một cách thoải mái nữa. Những người nói những lời ấy, không nghĩ đó là một sự tổn thương đem lại cho người "tình cờ” nghe được.
Đã chơi được với nhau, là chấp nhận được cả cái phần khác biệt của đối phương, của bạn bè. Đó là những nét chấm phá tạo nên bức tranh muôn màu của cuộc sống và xã hội. Mỗi người sinh ra chẳng ai giống ai, mỗi đứa một con đường, một lựa chọn và một tài năng. Bạn bè nếu chăng đi con đường không giống mình mà chọn thứ chông gai hơn, thì ủng hộ nó, chứ đừng dìm nó bằng mấy câu nói đùa khiến người khác khó chịu và đau lòng.
Gặp bạn bè, tôi thích hỏi dạo này mày thế nào, có vui không, và nếu đủ thân thiết, tôi sẽ hỏi bạn có hạnh phúc không. Tôi luôn hy vọng bạn tôi hạnh phúc với thứ bạn chọn, vì chọn cái gì trong cuộc đời này cũng là đánh đổi, và cũng nhận về chút gì đó tổn thương. Tốt hay xấu cũng vậy thôi.
Chơi với nhau, thì chân thành làm đầu. Không phải dựa vào cái tiền tài màu mè để làm giá và phông bạt. Đường còn dài, 2 - 3 cơn sóng giữ gió giật là bay hết. Tử tế thì mừng cho bạn, lo cho bạn. Còn không, tốt nhất đừng mở mồm nói những lời tổn thương. Lớn cả rồi, suy nghĩ cho kỹ vào rồi hãy nói.
Còn bạn tớ ạ, thích làm gì cứ làm, người quyết định là ở bạn. Nhiều lúc phải biết nghe cái gì cần nghe, bỏ ngoài tai cái gì cần bỏ. Bản thân mình mà không dũng cảm với lựa chọn của mình, thì thất bại là lẽ đương nhiên thôi. From BeP
aww sao tôi lại lạc vào cái trang có chủ nhân tràn đầy ước muốn y chang tôi vậy
Một ngôi nhà, hai người, ba bữa, bốn mùa, năm nào cũng có nhau.
có một lúc nào đó giữa đám đông ồn ã, mình cảm thấy như đang trôi tuột về một nơi rất xa.
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts